Diễn đàn Lọc Hoá Dầu A – K53

welcome to lochoadauak53.1talk.net

Các bạn thân mến, đây là một diễn đàn mới, được lập ra với mong muốn tạo ra 1 sân chơi mới bàn về các vấn đề trong học tập cũng như các vấn đề khác trong cuộc sống.

Diễn đàn được thành lập bởi một nhóm các bạn trong lớp Lọc Hoá Dầu A K 53

Rất hi vọng được các bạn ủng hộ.


Join the forum, it's quick and easy

Diễn đàn Lọc Hoá Dầu A – K53

welcome to lochoadauak53.1talk.net

Các bạn thân mến, đây là một diễn đàn mới, được lập ra với mong muốn tạo ra 1 sân chơi mới bàn về các vấn đề trong học tập cũng như các vấn đề khác trong cuộc sống.

Diễn đàn được thành lập bởi một nhóm các bạn trong lớp Lọc Hoá Dầu A K 53

Rất hi vọng được các bạn ủng hộ.

Diễn đàn Lọc Hoá Dầu A – K53

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

4 posters

    Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST)

    Quân Tử Kiếm
    Quân Tử Kiếm
    Thiếu úy
    Thiếu úy


    Tổng số bài gửi : 89
    $ : 154
    được cám ơn : 6
    Join date : 08/09/2010
    Age : 33

    Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST) Empty Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST)

    Bài gửi by Quân Tử Kiếm Tue Sep 14, 2010 12:52 pm

    Chuyện của nội
    Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...
    Dường như nội cũng mừng lắm. Nội vào ra hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
    Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây , nội luôn săm soi một gói giấy vẻ quí lắm.
    Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái góinhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra một cục đất màu nâu rơi xuống vỡ tan...
    (Nguyến Quốc Việt)

    Bàn Tay
    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

    Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
    (Võ Thành An)

    Câu Hỏi
    Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
    Cuối buổi học.
    - Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
    - Hát đi cô.
    Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".
    - Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...
    Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
    - Tao không có ba mẹ thì chào ai?
    - ...

    Khóc
    Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
    Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
    Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
    - Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
    Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
    (Nguyễn Hoài Thanh)

    Đánh Đổi
    Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.

    Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.

    Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.
    (Song Vũ)

    Quả thận
    Chị đau thận nặng, anh tự nguyện san sẻ cho chị một quả thận của mình. Hai năm sau, cuộc tình không thành, chị lấy chồng xa xứ, vẫn thường viết thư về thăm tôi, kể rằng mỗi lần nghe vùng thận nhói đau, chị biết anh đang nhớ đến chị. Anh đi biền biệt lâu rồi tôi không gặp, nhưng tôi tin điều chị nói là thật.
    (Lê Nguyễn)

    Con Nuôi
    Thầy giáo lớp 1 thảo luận với lớp về một bức hình chụp, có một cậu bé màu tóc khác mọi người trong gia đình. Một học sinh cho rằng cậu bé trong hình chính là con nuôi. Một cô bé nói:
    - Mình biết tất cả về con nuôi đấy.
    Một học sinh khác hỏi:
    - Thế con nuôi là gì?
    Cô bé trả lời:
    - Con nuôi nghĩa là mình lớn lên từ trong tim mẹ mình chứ không phải từ trong bụng.
    (Không biết tác giả)

    Thằng Hận
    Vừa sinh xong, mẹ nó bỏ đi, giao con lại cho chồng. Dù vậy bà vẫn kịp đặt tên hận cho nó. Cái tên như dấu ấn trên trán, cách ly nó với những đứa trẻ khác. Nó lớn lên cô độc, co rúm trước những lời châm chọc, bên cạnh ông bố say xỉn quanh năm suốt tháng.

    Hôm nay mua que kem, bà Ba vô tình hỏi:

    - Con ho sao lại ăn kem?

    Nó nhìn sững bà bán kem. Câu hỏi như mũi tên xuyên qua tim nó...
    (Võ Thanh Sử)

    Phấn Son
    Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
    Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.
    Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”
    Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
    (Nguyễn Hồng Ân)


    Nắm tay
    Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên... Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo: "Mẹ ơi, con đã nắm tay một người". Chị gật đầu: "Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là một người tốt".

    ... Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biết cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ chị kiếm tìm được.

    Anh còn bảo: "Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng mình". Lúc đó, chị đã khóc... Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm tay chị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình, để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác...

    Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lại cái cảm giác được nắm tay khi nào. Thương mình rồi thương con, quay sang phía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con: "Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...".
    (Huỳnh Phương Trang)

    Mẹ tôiChiến tranh ác liệt. Bố ra chiến trường. Mẹ dắt con đi sơ tán khắp nơi.

    Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm. Năm năm sau mẹ quyết định lập bàn thờ với bức di ảnh của bố. Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.

    Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về! Tất cả chợt vỡ ào...

    Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ... mẹ lại một mình
    (Lăng Dũng)

    Mồ côiĐêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm:
    - Giá như mẹ đừng “đi xa”, thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh.
    Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói:
    - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con.
    Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà lại có thêm người đỡ vắng lạnh.
    Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ:
    - Giá như đừng có dì nhỉ thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên…
    (Nguyễn Văn Hùng)

    Bà tôiThủa ấy khổ lắm, hàng năm vào tháng bảy mưa dầm, nhà túng thiếu phải vay hàng xóm từng bơ gạo. Mẹ thường nấu cơm nhão cho Bà dễ ăn. Tôi cằn nhằn mẹ. Bà bảo đi xin miếng vôi trầu. Tôi ấm ứ. Bà lọm khọm chống gậy đi. Khi về trời mưa Bà ốm cả tuần. Mẹ nấu cháo cho Bà, khói se mắt, chặc lưỡi: Bà già rồi mà còn khổ!

    Bà mất. Tôi xa nhà, ăn cơm bụi chợt thấy dáng ai còng - miếng cơm bỗng khô khốc, quán không khói mà cay cay .
    (Lê Xuân Hoà)


    Chân quê
    Chị Hai lên thành phố học, được gần năm. Tết chị về. Cả nhà vui lắm. Cu Tí, cái Na tròn xoe mắt nhìn chị rồi rụt rè sờ lên bộ đồ chị đang mặc.

    Bữa cơm ngon hơn. Chị kể chuyện thật nhiều. "Ở thành phố thích thật", cái Na nói. Chợt cu Tí giật giật áo mẹ: "Chị Hai không bắt chước được giọng mình nữa, mẹ ơi".
    (Lê Đoàn)


    Cổng trườngCổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh & phụ huynh. Những gánh hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường.

    "Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu.

    "Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đâu đấy".

    "Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!". Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy...

    ...Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".
    (Thanh Hải)

    Em ác lắm
    Anh lớn hơn tôi mười tuổi, chuyện tình yêu của chúng tôi rất đầm ấm, ngọt ngào và đẹp như bao cặp tình nhân khác. Một hôm tôi nũng nịu đòi anh cho xem những lá thư mà anh và người yêu cũ viết. Một phần sợ mất tôi, một phần chiều tôi vì yêu tôi anh gượng gạo đưa cho tôi xem. Nhưng anh lại dúi dúi cất giữ một lá thư khác. Thấy anh dấu tôi nằn nặc đòi xem cho được. Cầm trên tay tấm hình chị ấy và bức thư tình, sự ích kỉ, lòng ghen tuông, và chút nhỏ nhen của con nít trong tôi nổi lên. Tôi đưa lại cho anh và bảo : " Anh phải đốt cái này cơ". Rồi anh cũng làm theo ý tôi, anh đau khổ quặng thắt đốt và ngồi nhìn đống tro tàn, lòng đau đớn quay sang nói với tôi : " Em ác lắm". Còn tôi, nét khoái trá lộ rỏ trên gương mặt trẻ con của tôi, tôi thoả thích lắm vì giờ đây trong anh chỉ có hình bóng của tôi.
    Và giờ đây, những ngày tiếp sau đó, tôi mới thấu hiểu sự đau khổ, trăn trở khi đã thật sự mất anh rồi!
    (Nguyễn Thị Ngọc)


    Xót xa
    Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm thịnh soạn:

    _ Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?

    Đang ăn, chị Hai bỗng giật mình, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:

    _ Ai làm bê bối và cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng nước cơm! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!

    Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.

    Từ nãy giờ, má ngồi đó, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn ngọng nghịu :

    _ Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi
    (Tầm Duyên)

    Đi thi
    Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
    … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
    Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”.
    (Ngô Thị Thu Vân)

    Một mình
    Em lớn dần, cái tuổi rất dễ tự ti và mủi lòng. Nhà vẫn nghèo; ba mất sớm, mẹ làm lụng một mình. Mẹ chỉ có hai tài sản quý giá nhất, đó là em và chiếc xe đạp.

    Hôm thi cấp tỉnh, mẹ dậy sớm, gò lưng trên chiếc xe đạp cũ kỷ ấy đưa em đến nơi thi. Quanh quẩn, toàn xe máy ! Dường như tất cả nán lại cổ vũ tinh thần cho con em mình. Em ngẩng nhìn mẹ, giọng mẹ đượm buồn những đĩnh đạc: “Thôi, về đi mẹ!”.

    Chuông điểm hết giờ ! Ngoài cổng nhốn nháo hẳn lên. Lời han hỏi roan ràng, tiếng máy xe dòn nổ. Nắng rát, em về lầm lũi, chỉ cái bóng là “người bạn đường” đi kè bên chân. Nhìn những chiếc xe chở bạn bè cùng trang lứa lướt qua, em thấy sự cô độc nhân đôi; nhưng lạ thay, em bỗng càng thương mẹ hơn vì giờ này mẹ cũng đang hẩm hiu ngoài đồng xa! Em ra đồng, chờ mẹ cùng về. Em nghe mắt cay cay : mẹ đang cấy mạ … một mình !
    (Nguyễn Thái Sơn)
    citingo
    citingo
    Thiếu úy
    Thiếu úy


    Tổng số bài gửi : 100
    $ : 111
    được cám ơn : 6
    Join date : 12/09/2010
    Age : 34

    Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST) Empty Re: Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST)

    Bài gửi by citingo Tue Sep 14, 2010 3:52 pm

    rat hay
    "
    Khóc
    Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
    Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
    Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
    - Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.
    Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
    "

    ????????????????????????????????????
    :cheers:
    tartarushero
    tartarushero
    Trung sĩ
    Trung sĩ


    Tổng số bài gửi : 62
    $ : 129
    được cám ơn : 8
    Join date : 12/09/2010

    Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST) Empty Re: Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST)

    Bài gửi by tartarushero Wed Sep 15, 2010 7:25 am

    hay qua co. hoan ho Mod Quyet, nua nhe Mod
    avatar
    quynquyn
    Binh nhì
    Binh nhì


    Tổng số bài gửi : 19
    $ : 20
    được cám ơn : 2
    Join date : 14/09/2010

    Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST) Empty Re: Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST)

    Bài gửi by quynquyn Sat Sep 18, 2010 12:21 am

    Đúng là làm người khác phải suy nghĩ

    Sponsored content


    Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST) Empty Re: Truyên cực ngắn. Nhưng đọc xong suy nghĩ lại lâu đấy. (ST)

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Mon Jul 01, 2024 8:53 am